Ý nghĩa của cầu an trong Đạo Phật
Cầu an đã trở thành một phần không thể thiếu trong đời sống tâm linh của con người. Ai trong chúng ta cũng có những mong cầu riêng — cầu cho bản thân, gia đình và muôn loài được bình an. “Cầu” là ước nguyện, mong muốn; “An” là sự an ổn, yên vui. Do đó, cầu an chính là mong cho cuộc sống được hạnh phúc: thân thể khỏe mạnh, không bệnh tật; tâm hồn an lạc, không phiền muộn lo âu; gia đình hòa thuận ấm no, công việc thuận lợi, gặp nhiều điều tốt lành.

Cầu An – Nhu cầu tự nhiên của con người
Trong cuộc sống, con người không thể kiểm soát được những biến động của vạn vật. Trước những hiểm họa như thiên tai, động đất, hỏa hoạn…, chúng ta thường sinh tâm sợ hãi và bất an. Chính vì thế, con người tìm đến năng lực siêu nhiên để được che chở, bảo hộ.
Những buổi lễ cầu an trở thành điểm tựa tinh thần, giúp con người trút bỏ nỗi khổ niềm đau, lắng dịu tâm hồn và tìm lại sự sáng suốt. Đó là sợi dây vô hình nối kết giữa người cầu nguyện và đối tượng mà họ hướng tâm đến.
Nhờ việc đến chùa cầu an, nhiều người có cơ hội nghe pháp, hiểu rõ về nhân quả – tội phước, từ đó khởi sinh lòng tin nơi Tam Bảo và thực hành lời Phật dạy. Khi hiểu được nhân duyên, con người không còn lo sợ hay bất an nữa. Đức Phật từng dạy trong Kinh Hoa Nghiêm rằng: “Nhất thiết duy tâm tạo” – mọi sự đều do tâm mà ra. Trong một gia đình, nếu cha mẹ ông bà sống đạo đức, tu tập tinh tấn, thì con cháu cũng chịu ảnh hưởng tích cực, biết hướng thiện và sống an lành.
Sức mạnh của tâm và giới trong việc cầu an
Câu chuyện về Ngài Angulimāla là minh chứng rõ ràng. Từng là kẻ sát nhân khét tiếng, nhưng sau khi gặp Đức Phật, Ngài tỉnh ngộ, xuất gia và tinh tấn tu hành. Một lần, khi gặp một sản phụ đang đau đớn bên đường, Angulimāla động lòng từ bi nhưng không biết cách giúp. Ngài trở về bạch Phật, và Đức Phật dạy rằng:
“Từ ngày được sanh vào dòng Thánh, ta chưa từng khởi niệm sát hại bất kỳ sinh linh nào. Nhờ phước đức này, nguyện cho mẹ con cô được bình an vô sự.”
Khi Angulimāla nói lời ấy, người phụ nữ liền sinh nở bình an. (Kinh Trung Bộ – Kinh Angulimāla)
Câu chuyện cho thấy sức mạnh của nội tâm thanh tịnh và giới hạnh của người tu hành có thể mang lại an lành cho người khác. Sự hồi hướng, chia sẻ công đức cũng tùy thuộc vào mức độ tu tập và giữ giới của mỗi người.

Cầu An đúng theo Chánh Pháp
Đức Phật dạy, cầu nguyện không chỉ là lời ước suông, mà phải đi cùng với hành động cụ thể, phù hợp với chánh pháp và nhân quả. Mọi mong cầu đều phải hướng thiện, không trái đạo lý. Nếu chỉ cầu xin mà không hành thiện, đó chẳng khác gì “vắt sữa từ sừng bò đực” — một việc không thể có kết quả.
Đức Phật cũng nhấn mạnh:
“Không nơi nào trên thế gian này, dù bay lên trời hay lặn xuống biển sâu, có thể trốn tránh được quả báo của nghiệp ác đã tạo.”
Do đó, muốn có bình an, trước hết phải gieo nhân lành: không gây bất an cho người khác, biết quy y Tam Bảo, giữ giới, và sống theo lời Phật dạy. Khi nhân lành được gieo trồng, phước đức sẽ tự nhiên sinh sôi; bình an đến như một kết quả tất yếu, không cần cầu mong thêm nữa.
Bình An – Sự chuyển hóa từ nội tâm
Tóm lại, cầu an trong đạo Phật không phải là trông chờ vào sức mạnh siêu nhiên, mà là sự tu tập để chuyển hóa khổ đau, tìm được bình an trong chính tâm mình. Con người sống trong mối tương duyên với nhau, nên muốn cầu an cho người khác, trước hết phải tự an nơi tâm.
Mỗi người hãy là “hải đảo tự thân”, là nơi nương tựa vững chắc cho chính mình. Khi trong ta có an, thế giới quanh ta cũng trở nên an lành.
Bạn quan tâm:

